CÂU CHUYỆN VỀ BOSS

Chuyện sếp của tôi – CEO Almonds

 Mar 21, 2019  thanhvy  VĂN HOÁ KINH DOANH  0


Tôi gặp em ấy, vào một ngày thu gió lạnh, cũng chẳng phải tình cờ, nhưng tôi không hề nghĩ cái gặp gỡ ban đầu đó lại có ý nghĩa quyết định đến cuộc đời tôi nhiều như vậy, hay nói đúng hơn là bước ngoặt của cuộc đời tôi. Tôi- thay đổi từ tính cách đến suy nghĩ, từ mục tiêu đến hành động, mà nguyên nhân chính lại là cuộc gặp gỡ định mệnh đó, với em ấy….

Tôi gặp em vào một ngày sinh hoạt câu lạc bộ, khi ấy tôi là chủ nhiệm CLB Dân Ca Đại học Ngân hàng TP.HCM, và em ấy là tân sinh viên, là tân binh của câu lạc bộ. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em ấy là” con gái mà to con, nhìn có vẻ gai góc chứ không giống những cô bé nhỏ nhắn, dịu dàng khác, nhưng lại có đôi mắt biết cười trông khá lém lỉnh”, chỉ có vậy thôi. Vì lúc ấy em khá đen, làn da cũng lấm tấm tàn nhang, nên ngoài đôi mắt thì tôi cũng chẳng chú ý gì nhiều, và sau này khi nhắc lại em ấy nói lúc đó khá là không ưa tôi, vì sao? Vì vẻ ngoài của tôi khá khó gần !!. Okie Im fine. Thế mà tôi đã nghĩ em rất lém lỉnh nhé!!

Sau đó sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như tôi không chuyển chỗ ở, tôi quyết định ra ngoài vì đã năm 3 và tôi hoạt động khá nhiều nên muốn tự do, tình cờ là qua một người chị tôi biết em ấy cũng đang tìm người ở chung, thế là hai chị em về chung một nhà, cùng trải qua những ngày tháng sinh viên thiếu trước hụt sau.
Năm ấy tôi còn có sự hỗ trợ từ bố mẹ, cộng với đi dạy nên không quá thiếu thốn. Còn em, chỉ là cô bé năm nhất ( mặc dù bề ngoài không phải vậy, ha ha..) vừa phải lo tiền học phí, vừa phải lo tiền sinh hoạt, vừa phải lo học cho tốt, cảm giác sức nặng và áp lực em phải chịu đã đến cảnh giới muốn từ bỏ hoặc sắp nghẹt thở, nhưng cô bé nhỏ ấy chưa một lần than thở, có thể em nghĩ than thở cũng chẳng được gì, hoặc là em chưa đủ tin tưởng tôi để trải lòng.

Và một tối, khi gọi điện cho gia đình xong, nét mặt toát lên nỗi buồn khó nói. Tôi lặng nhìn em hồi lâu rồi hỏi:

-“ có chuyện gì sao?”

– “Em phải tìm việc làm thêm thôi” em nói

-“ Em đang đi làm thêm mà”

-“ Gần hè rồi, em phải tranh thủ, vào năm học là tự lo hết đó….”

-“ ừa, nhưng em vẫn đang tự lo mà…”

_” ừa,…”

Một tiếng ừa rồi em im lặng thật lâu, tiếng khóc khẽ đến người đối diện hiểu được gánh nặng trong lòng cũng như sự đè nén của người đang khóc.

Giây phút đó , tôi hiểu…. một cô gái chưa đầy 20 ở cái đất Sài Gòn này thì làm được gì chứ, em còn đang đi học, nhưng cô gái đang ngồi khóc đó lại là cô gái rời gia đình khi mới 17 tuổi, vào Sài Gòn hoa lệ xô bồ này mà không có người thân, không có tiền. Cô gái đang khóc nghèn nghẹn ấy trước mắt tôi đang thể hiện mặt yếu đuối nhất của bản thân. Tôi không thể hiểu nỗi em làm thế nào để tồn tại suốt 3 năm qua, và làm thế nào để có thể đậu vào một trường đại học danh giá như ĐH Ngân hàng khi đã bỏ học  2 năm. Mỗi mẩu chuyện em kể, tôi cứ nghĩ chỉ có thể xảy ra trên phim ảnh. Em vào Sài Gòn khi rớt ĐH An Ninh. Em đi làm, bất cứ việc nào có thể và lương thiện.

Em làm tại cửa hàng cây cảnh, bưng chậu cây cao hơn mình hai cái đầu, , tay chân lấm lem đất suốt nửa năm. Em đi phụ tiệm bánh, làm bánh, giao bánh, kiêm luôn dọn dẹp mà đồng lương không đủ để chi tiêu
.Em đi phục vụ nhà hàng, từ sáng đến tối để lấy đồng tiền lương không tới 3tr một tháng. Và sau những buổi làm vất vả ấy em lại chạy đến trung tâm luyện thi trên chiếc xe đạp cọc cạch, cuộc đời có thể xô đẩy em, nhưng em vẫn chưa bao giờ để bản thân mình ngã, em chưa bao giờ từ bỏ ước mơ vào đại học, và em vẫn làm mọi cách để bước đến cánh cổng mặt trời đó.

Trong 3 năm đó, em suýt chết bao nhiêu lần, em đổ bệnh bao nhiêu lần, nhưng bên cạnh lại không có người thân, không có một ai… nhưng em vẫn chưa bao giờ guc ngã. Và bây giờ em lại tiếp tục hành trình của mình, em bảo, em đã không thể lựa chọn thì em phải chấp nhận và làm tốt nhất có thể.

Sống chung chưa được 1 năm , tôi từ thương cảm trở nên nể phục, nể phục vì cô gái nhỏ hơn mình 3 tuổi mà có nghị lực phi thường, nghị lực và sự cố gắng mà ngay cả nam nhân cũng khó mà bì. Sống chung, tôi chứng kiến em đi làm về mệt rả rời vẫn không dám bỏ lỡ một buổi học, dù sốt li bì vẫn không dám bỏ lỡ ca làm, đã bao lần tôi đón em về giữa đêm khi cái bụng trống rỗng, đã bao lần thấy em về nhà trong sự mệt mỏi cùng cực, nhưng cô gái nhỏ ấy chưa bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng mà bạn biết đấy, dù mạnh mẽ như vậy nhưng cô bé đó vẫn là con gái, con gái thì lúc nào cũng thích mình xinh đẹp, thích da mình trắng, thích dáng mình gầy,.. một ngày em phát hiện làn da xuất hiện vết nám, tàn nhang thì đậm và lan ra, em bắt đầu lo lắng, tìm kiếm các sản phẩm trị nám, tàn nhang một cách gấp rút, ai giới thiệu gì cũng thử, càng thử da càng tệ, chẳng những không khỏi mà còn nổi mụn, da sần sùi. Tôi bảo, kem thị trường bây giờ toàn hóa chất, xài vào hại da lắm…

Sau đó không thấy em mua mỹ phẩm nữa, chỉ thấy em loay hoay với đống thảo dược gì đó, toàn là những loại lạ mắt tôi mới thấy lần đầu, tôi chỉ biết có 2 loại trong số đó là hạnh nhân và nhân sâm. Tôi nghĩ” chắc em nghe ai mách chuyển sang tự tạo mặt nạ thiên nhiên, cũng tốt, ít ra những thứ đó không gây hại cho da”.

Sau đó nửa năm, em cầm trên tay một lọ kem màu nâu, nhìn tôi với ánh mắt long lanh lém lỉnh mà lâu rồi tôi chưa thấy, vô cùng vui vẻ khoe” chị biết đây là gì không?”

-“ cái gì đó”?

– “ Kem trị nám, tàn nhang đó”

-“ Lại mua hả?”

– “ không, em tự điều chế đó”

-“ tự làm?” tôi ngạc nhiên, sao mà em tự làm được chứ!!

Thì ra là suốt 6 tháng qua, em cứ đạp xe đi học điều chế mỹ phẩm, mày mò với đống thảo dược đó, không chỉ là muốn bản thân đẹp hơn, mà còn tạo ra một sản phẩm riêng như vầy. Tôi hỏi sao em làm được thì nhận được ánh mắt biết cười” bí mật nha”. Tôi thấy em rất vui nên cũng không đặt câu hỏi nhiều, sau đó cũng dần quên vì làn da tôi vốn dĩ rât đẹp, mà theo em nói chính là “ không tì vết” nên tôi cũng không quan tâm mỹ phẩm. ấy vậy mà sau 3 tháng tôi mắt tròn mắt dẹc nhìn em thay đổi, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh, nám biết mất, tàn nhang mờ đi. Tôi hoỉ:” kem em làm tốt quá nhỉ” em cười bảo, “em sẽ làm sản phẩm này cho mọi người dùng”….

Chỉ một câu nói đó, vào thời điểm đó, có ai ngờ được lại chính là sự khai sinh cho thương hiệu Mỹ Phẩm Thiên Nhiên Almonds hiện nay, một thương hiệu đặt vẻ đẹp của khách hàng lên trên tất cả, một thương hiệu chỉ cần nhắc tên người ta sẽ nghĩ ngay đến hạnh nhân, đến nhân sâm, đến thảo dược. Và thương hiệu ấy ra đời từ cái tâm huyết, cái đam mê và tấm lòng của cô gái nhỏ ấy.

Hơn 3 năm đồng hành trong cuộc sống và 2 năm đồng hành trong công việc, tôi đã chứng kiến sự nỗ nực, kiên cường phi thường của cô bạn nhỏ.

Để có được thành công hôm nay, em đã phải di học chuyên sâu về mỹ phẩm, em đã thức trắng bao nhiêu đêm để nghiên cứu công thức, Đã căng thẳng bao nhiêu ngày tháng.

Và đã bao nhiêu lần gục ngã tại bàn làm việc vì quá mệt mỏi……

Những điều đó, chỉ có người bên cạnh mới hiểu được, ai cũng nói em may mắn, nhưng tôi chỉ thấy em xứng đáng, công sức em bỏ ra, tâm huyết em bỏ ra, sự kiên trì và bền bỉ của em xứng đáng để nhận về kết quả hơn thế.Tôi cũng vì em mà thay đổi cả tư tưởng của mình. Em luôn nói “ con gái cũng cần có sự ghiệp riêng, sự nỗ lực riêng”

Tôi chưa bao giờ để tâm, nhưng sau 3 năm tôi thực sự thấm, và cuộc sống của tôi cũng vì được ở cạnh em mà thay đổi thần kì.

Và em ấy là ai? Em ấy hiện tại không còn là cô em gái bé nhỏ hay tự ti và yếu đuối thầm lặng nữa, em ấy bây giờ là boss của tôi, là nữ doanh nhân trẻ thành công, là CEO của Công Ty TNHH SX TM DV Mỹ Phẩm Almonds.

Và câu chuyện tôi đang kể là câu chuyện của boss “ Đoàn Thị Thùy Trang”. Một hành trình diệu kì của cô gái nhỏ nghèo khó đến Sài Gòn năm 17 tuổi, năm 21 tuổi tạo nên kì tích, viết ra câu chuyện truyền kì về bản thân.

Chúc em và chúc CEO luôn khỏe mạnh, chúc công ty phát triển lớn mạnh và ngày càng mở rộng hơn trong tương lai.

Chúc chúng ta – những người đang đồng hành cùng Almonds sẽ cùng vươn xa hơn nữa. Chúng ta cùng mang Almonds ra thế giới nhé.

From nhà phân phối Lê Thị Ngọc Sang.

0395 818 681
Facebook Zalo